Hoa Bụi Đời ...
(Những mănh đời nghiệt ngă)
Em lớn lên trong xóm nghèo lầy lội
Mẹ qua đời cha chấp nối t́nh duyên
Thật chẵng may người d́ ghẻ chuyên quyền
Đày đọa tấm thân em c̣n bé dại
Tuổi mười lăm phải sống đời bương trăi
Bỏ mái trường đi bán mía ghim tươi
Nắng cháy da, môi rát bỏng gọi mời
Theo hành khách, bến xe đ̣ xuôi ngược
Chiều lang thang nặng nề lê chân bước
Em trở về mà nước mắt tuôn rơi
Không đủ tiền để nộp thế đ̣n roi
Ngồi lặng lẻ hiên nhà tôi bật khóc
V́ thương em tuổi thơ đầy cực nhọc
Đă bao lần cố khuyên nhủ ủi an
Nhưng hỡi ôi, định mệnh quá trái ngang
Nên không cứu được đời em từ đó
Sáng hôm sau khi mặt trời vừa ló
Em bỏ nhà đi biệt chẵng trở về
Bà mẹ kế ḷng dạ rất hả hê
Bỡi bao giờ người thương con kẻ khác
Tôi được tin ḷng bàng hoàng ngơ ngác
Biết là em rồi sẽ bỏ đi thôi
Vẩn lo sợ c̣n quá nhỏ tuổi đời
Sao tránh khỏi bẫy người gian kẻ ác
Gần năm năm gặp lại em lạ quá
Cô bé xưa nay đă rất trưởng thành
Nét giống mẹ, xinh đẹp dáng cao thanh
Trông khác hẳn hơn bạn bè đồng lứa
Em chào tôi khi bước ngang qua ngơ
Áo quần may diêm dúa trét phấn son
Vẻ bụi đời trên gương mặt c̣n non
Tay cầm thuốc miệng thả tṛn ṿng khói
Nh́n thấy em ḷng tôi nghe đau nhói
Có c̣n đâu cô hàng xóm của tôi
Rất hồn nhiên trong trắng tuổi lên mười
Từng theo tôi sinh hoạt hè ca hát
Giờ đây em đă trở thành người khác
Sống đua đ̣i thác loạn tuổi thanh xuân
Như thiêu thân lao vào lửa bất cần
Em đả bán linh hồn cho ngọa quỷ
Bắt chước người hút cần sa ma túy
Ngày làng thang trong những quán cà phê
Sống dật vờ theo điệu nhạc u mê
Đêm thác loạn đem bán mua thân xác
Ngày qua ngày lún sâu vào tội ác
Muốn nổi danh hơn tất cả mọi người
Nhập băng hội nổi tiếng "Hoa Bụi Đời"
Dân anh chị cũng một thời lừng lẩy
Trách ai đây hay số phận đưa đẩy
Xă hội, gia đ́nh ruồng rẩy bỏ em
Rồi một ngày trong trận chiến đánh ghen
Lưỡi dao oan nghiệt đả cắm vào tim nhỏ
Em ngă xuống trên đường Ngô Gia Tự
Chiếc áo trắng tinh loang máu đỏ hồng
Tôi vô t́nh ḥa lẩn giữa đám đông
Chợt nhận ra em đang nằm im bất động
Tôi chới với như người đang tuyệt vọng
Một linh hồn vừa độ tuổi đôi mươi
Đă ra đi vĩnh viễn khỏi cơi đời
Trời hôm đó dường như chiều sẫm tối ...
......
(tôi viết bài thơ chừng như ḿnh có tội
trong cái chết của em ... "Hoa Bụi Đời")
(Hải Thụy)