Thằng Bé Tội Nghiệp ....
(Những mãnh đời nghiệt ngã)
Thằng bé khóc bị người ta chửi mắng
Không thương tình còn đánh nó đòn roi
Nó gục đầu gọi nhỏ: "Mẹ! ... mẹ ơi!"
Sao mẹ nỡ bỏ rơi con giữa chợ
Mẹ của nó một người đi ở đợ
Bị phụ tình dang dỡ nữa chừng xuân
Sanh nó ra trong cảnh sống khốn cùng
Nuôi nó lớn bằng cháo thiu cơm hẩm
Vào một sáng lúc tâm cuồng trí quẩn
Người đàn bà đèo cõng đứa con thơ
Đi lang thang phố chợ khóc hàng giờ
Rồi bỏ nó ra bờ sông tự vẩn ...
Kể từ đó nó mồ côi lận đận
Sáng ăn xin, tối trú tạm mái hiên
Những đêm đông không manh áo chăn màn
Nó co ro ngồi ôm chân run rẩy
Có những ngày nó đói lòng trộm lấy
Mẩu bánh mì người ta thẩy chó ăn
Có những đêm nó nằm ngủ hành lang
Người ta đuổi chẵng màng thương tiếc nó
......
(bởi vì nó một đứa con bị bỏ
nó ngồi đó khóc tủi thân ... nhớ mẹ!)
(Hải Thụy)