ở Santa Cruz
những ngày sài gòn vừa mất, mỗi lần
ra biển, người ta vẫn thấy ngậm ngùi
nhìn ra biển khơi, phía bờ bên kia
là cố hương, ước ao " khi tôi chết
hãy đem tôi ra biển. đời lưu vong
không cả một ngôi mồ" (*). hơn ba mươi
năm sau, ta có lần về thăm lại
hà nội, huế hay sài gòn, người thân
bạn bè chẳng còn ai, phố xá đổi
thay, lòng người đổi khác, thấy mình như
từ thức lạc lõng giữa quê hương mình.
bây giờ ra thăm lại biển, nhìn ra
biển khơi, phía bờ bên kia vẫn là
quê hương yêu dấu, người ta đã không
còn ước ao "khi tôi chết hãy đem
tôi ra biển. đời lưu vong không cả
một ngôi mồ". người sống đã thấy bơ
vơ lạc lõng giữa quê hương mình thì
người chết còn tìm thấy gì ở quê
hương ? người ta lại ước ao "khi tôi
chết hãy vùi thân tôi ở quê hương
tạm bợ này vì nếu có đem ra
biển thì sóng cũng sẽ đẩy xác kia
trở lại bãi cát, hoặc nước có ngược
dòng đẩy đưa xác ra biển khơi thì
cũng chỉ làm mồi cho cá" làm sao
xác trôi về được đến quê hương xưa ?
chả dại !
Phạm Chung
07/2007
(*) thơ du tử lê