Anh sẽ viết
bài thơ tặng cho em
tuy không nhiều,
chỉ một giấc ngủ yên
mộng trăm năm
có t́m về bên gối
cũng không làm trăn trở giấc mơ hiền
-
T́nh trần gian
như một thoáng mây bay
trôi đi rất nhẹ
và em có hay
thế gian vội vă
và mây cũng vội
bay vào trong mắt người em thơ ngây
-
Rồi mai đây
sau một chuyến đi xa
trong hồn anh
em vội bước chân qua
tuy rất ngắn
nhưng vẫn là kỷ niệm
của hồn nhiên in một nét đậm đà
&&
Tôi chưa bao giờ đi qua bên kia biên giới của t́nh yêu mà luôn luôn ở lại bên đây và như vậy, có bao giờ hạnh phúc trần gian đến với kẻ ngây ngô như vô t́nh, quay đi như bội bạc! Như một người đánh một canh bạc cuối cùng trong t́nh yêu, tôi đă bỏ đi, chịu thua cuộc và mang theo món nợ biết đến bao giờ mới trả cho xong!
Và tôi, vẫn như bao nhiêu năm qua, rất ngây ngô trong t́nh yêu con người!
Có lẽ (may ra) trong một ngày sắp tới, tôi thật sự nhận biết và khởi sự ... yêu